Gió Bắc lạnh thấu xương, trời đất đều là tuyết trắng.

Núi xanh trong trí nhớ đã phủ lên một tầng áo màu trắng thật dày, liếc mắt nhìn lại, là một mảnh liên miên tuyết trắng gần như là dính liền với mảng không trung trắng phau kia.

Đâu là một ngày tuyết rơi, mà tôi đã đứng ngay trước cửa thôn, nhìn tất cả những thứ quen thuộc trước mắt, giống như lại trở về giấc mơ đêm hôm trước.

Nhưng mà lần này tuyệt đối không phải là mơ, tôi đã trở về, thật sự đã trở về!

Tôi cũng không làm kinh động bất cứ người nào, hít vào không khí tươi mát lạnh lẽo của quê nhà, chân đạp nền tuyết động thật dày về đến nhà của tôi, căn nhà tranh thấp bé rách nát.

Đúng vậy, rời nhà đã mấy tháng, tuy là cũng không lâu lắm, nhưng mà với tôi mà nói, mấy tháng này dài giống hệt như mấy năm, nhà tuy là cũng không có gì thay đổi quá lớn, nhưng mà tôi cũng đã không còn là đứa bé trai đơn thuần thích ảo tưởng như ngày xưa nữa rồi.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa rào ra, tôi nhớ rất rõ ràng, đây là khi tôi rời nhà đã tự tay mình đóng lại, vị trí khóa xích trên này cũng chẳng hề thay đổi chút nào, nhưng mà trên nó đã tích một tầng tuyết dày, quay đầu lại nhìn xem, một dãy dấu chân cô đơn tràn ra trên nền tuyết, xem ra đã rất lâu rất lâu không có ai đến nơi này rồi.

Tôi nhẹ nhàng thở dài, trên đường về tôi đã từng ảo tưởng vô số lần, đợi đến khi tôi về đến nhà, nóc nhà sẽ có khói bếp lượn lờ, ông nội sẽ mặc vào cái áo bông cũ kĩ của ông, ngậm tẩu thuốc lá đứng ở trước hàng rào cười nhìn tôi.

Tôi ảo tưởng ông nội đã tìm ra được phương pháp phá giải nguyền rủa, phá quan mà ra, tôi ảo tưởng, ông nội lại cho tôi kinh hỉ một lần nữa, làm cơm gói lá cho tôi, vỗ vỗ đầu tôi mà nói, cháu ngốc, ông nội thật ra chỉ muốn kiểm tra con, ông nội vẫn luôn ở nhà, vẫn luôn chờ con trở về.

Nhưng mà, những cái này chỉ là ảo tưởng mà thôi, trong nhà lạnh lẽo, không có ông nội, không có khói bếp, không có món cơm gói bánh trong trí nhớ, có, chỉ là tuyết lạnh khắp nơi, và cả một chuỗi dấu chân cô độc.

Khóa trên cửa vẫn còn đó như cũ, tôi sờ sờ túi tiền, móc chìa khóa ra, trong nháy mắt mở khóa ra, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được rơi xuống, tôi cuối cùng cũng về nhà rồi, nhưng mà, chỉ có một mình tôi tôi.

Trong nhà vẫn lạnh lẽo như cũ, tôi cắn chặt răng, mạnh mẽ lau sạch nước mắt, nhìn bài trí dụng cụ quen thuộc, nhìn tất cả tất cả mọi thứ trong trí nhớ, đi vào trong phòng của ông nôi.

Cái bàn nhỏ quen thuộc vẫn được để ở nơi đó, tất cả mọi thứ trong phòng vẫn còn ở, hơn nữa cửa được sắp xếp đến ngăn nắp.

Tủ của ông nội cũng được đặt ở góc tường, nhưng mà, bên trong đã trống rỗng.

Ông nội không ở.

Tôi thở một hơi thật dài, nhắm mắt lại, tất cả những thứ này, loáng thoáng quen thuộc, thật giống như cái buổi trưa khó quên kia, trên bàn, để lại bức thư cuối cùng ông nội để lại cho tôi.

Tôi mở to mắt, tâm trạng phức tạp nhìn cái bàn nhỏ kia, chỗ đó, đương nhiên sẽ chẳng có bức thư nào cả.

Nhưng mà, khi đôi mắt của tôi nhìn đến trên bàn, đồng tử của tôi đột nhiên phóng lớn.

Tôi nhớ rất rõ, lúc ông nội đi, chắc chắn cũng đã mang theo tẩu thuốc của ông đi cùng, hơn nữa từ lúc ông nội rời đi tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái tẩu thuốc này nữa.

Nhưng mà giờ phút này, cái tẩu thuốc ông nội chưa bao giờ rời thân suốt bao năm qua, bất ngờ đang được đặt ở trên bàn.

Tôi ngạc nhiên sững sờ đứng ở nơi đó, cả người giống như bị điện giật, ba bước thành hai bước mà vọt qua đó, đôi tay dùng sức chống cái bàn, nhìn cái tẩu thuốc kia, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, nhưng mà ngay sau đó, lại cảm nhận được một thứ cay cay xông thẳng lên ngực.

Cái này quả nhiên chính là tẩu thuốc của ông nội, tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, cùng từng tự tay bỏ thuốc lá vào giúp ông nội không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, hơn nữa, nếu là tẩu thuốc của người khác cũng hoàn toàn không có lí do nào sẽ đột ngột xuất hiện trong nhà của tôi.

Ông nội, không lẽ là, ông nội, ông đã từng trở về nơi này?

Tôi đột nhiên xoay người, ở trong căn phòng trống trải hô to lên.

- Ông nội, ông nội, ông ở đâu, ông ở đâu vậy, con biết ông đã từng về đây, con biết ông đã về rồi, ông nội, con biết ông không có chết, ông ở chỗ nào vậy...

Tôi không để ý gì cả mà hô to, đi khắp nơi trong phòng vừa đi vừa kêu, nhưng mà căn phòng nhỏ lạnh lẽo này, trừ bỏ tiếng là và tiếng bước chân của tôi, cũng không còn bất cứ dấu vết của người sống nào nữa.

Ngay cả mấy cái kí hiệu rõ ràng lúc tôi rời khỏi nhà cố tình làm cũng không có vẻ như là có người từng đụng vào, tất cả mọi thứ trong nhà giống như đều đang muốn nói với tôi, đừng có phí công vô ích nữa, ông nội hoàn toàn sẽ không trở về, cũng chưa từng trở về lần nào cả.

Tôi ngơ ngác, lại nổi điên quay trở về căn phòng nhỏ của ông nội lần nữa.

Trên bàn, cái tẩu thuốc kia vẫn còn ở đó như cũ, lẳng lặng mà nằm nơi đó.

Không phải là mơ, cũng không phải là ảo giác.

Đây là sự thật!

Tôi chụp cái tẩu thuốc kia vào trong tay, xúc cảm chân thật, tẩu thuốc lạnh băng, bên trên thậm chí còn có một tầng tro bụi phủ lên trên.

Không sai, ông nội chắc chắn đã từng trở về, ông không có chết, ông phá quan mà ra, chỉ là, hình như, hình như đã là chuyện từ rất lâu rồi, vậy bây giờ, bây giờ...

Tôi đột nhiên nhớ đến cái sơn động kia, ông nội từng dẫn tôi đến đó rồi, cái sơn động có giấu bút ký Cấm Pháp nhà họ Hàn, cũng chính là cái sơn động mà ông nội tự mình phong lại.

Bóng người lần cuối của ông nội chợt lóe lên trong đầu, tôi nắm chặt tẩu thuốc, không để ý đến gì cả vọt ra khỏi nhà, tất cả đáp án, có lẽ đang ở đó chờ tôi!

Đạp lên tuyết đọng dưới dân, tôi chạy lên trên núi, bên trong cánh đồng bát ngát, chỉ còn lại tiếng xào xạc của tuyết đọng và tiếng thở dốc của tôi, tôi nhìn một mảnh núi trắng xóa, trong lòng nói thầm, ông nội, nếu ông còn sống, nếu là ông đã để lại tẩu thuốc cho con, vậy thì xin ông nhất định phải chờ con.

Nhưng mà, núi Trường Bạch vào lúc này cũng không phải là ngọn núi giống như mùa thu, bởi vì mùa đông không có người lên núi, tuyết động ở chỗ này đã cao gần đến đầu gốc, bước mỗi một bước đều rất vất vả, càng miễn bàn đến việc chạy nhanh trên núi, tôi tốn rất nhiều sức lực cuối cùng mới bò lên được chỗ gần sơn động lần trước ông nội từng dẫn tôi đến, nơi này đã cách rất xa thôn xóm, nơi nơi đều bị lớp tuyết thật dày bao phủ, làm cho người ra có hơi chóng mắt, đâm đau cả mắt, thậm chí còn có chút không phân biệt rõ phương hướng nữa.

Nhưng mà dựa vào kinh nghiệm từng chạy loạn khắp nơi trong núi từ lúc còn nhỏ, tôi vẫn rất thuận lợi tìm được sơn động kia.

Mọi thứ ở nơi này, giống như cũng chẳng có gì khác so với nửa năm trước cả.

Vách núi sụp đổ một mảnh, đá vụn che đi cửa vào, dây đằng ngoài động cũng đã khô héo, cũng bị tuyết dày bao trùm chung với đống đá vụn.

Nhìn không thấy, cái gì cũng không thấy cả, tôi ngây ngốc đứng ngoài động, trong lòng bốc lên một ngọn lửa hừng hừng, tôi rõ ràng nhớ rất kĩ, vào ngày hôm đó, tôi quỳ gối ở nơi này, quỳ ở trước cửa động, cam kết với ông nội.

- Ông nội, dụng tâm lương khổ của ông, con đã hiểu rõ, ông cứ yên tâm đi, con biết phải làm như thế nào, con sẽ quay trở lại nơi này, dẫn ông cùng nhau về nhà, con tuyệt đối sẽ không để ông thất vọng!

Tôi nhìn đống phế tích bị vùi lấp dưới nền tuyết này, mắt lại rơi lệ, lại từ từ quỳ xuống, tôi còn nhớ rõ, ngày hôm đó, tôi đã ở nơi này, ở trong lòng thầm nói với ông nội, một ngày nào đó, tôi phải dùng Cấm Pháp phá hủy tất cả mọi thứ ở đây!

Như vậy, bây giờ, để cho những lời nói này trở thành sự thật đi, mặc kệ ông nội sống hay chết, có còn ở trong động hay không, hôm nay tôi cũng muốn thực hiện lời hứa ngày hôm đó.

Tôi quỳ gối dưới tuyết, cúi đầu lạy ba lạy với sơn động, đứng dậy nói với sơn động, nói với dãy núi mênh mang, nói với một mảnh đất trời trắng xóa, từng chữ từng chữ một:

- Ông nội, bây giờ lập tức dùng Cấm Pháp nhà họ Hàn phá vỡ sơn động này, phá vỡ tất cả mọi thứ ở đây, ông yên tâm, con cháu nhà họ Hàn, mặc kệ đi đến chỗ này cũng sẽ đỉnh thiên lập địa!

Nói xong, hồng mang bùng nổ, tôi phất tay, đưa ngón tay, ba cái huyết chú chữ Phá cực lớn đã thành hình!

Ba tầng huyết chú chữ Phá chồng lên nhau, trong tiếng hét vang của tôi, ở trong một mảnh thế giới trắng xóa, bùng nổ lên hồng mang chói mắt, đánh thẳng về phía đống đá vụn phế tích bị tuyết dày chôn vùi, đánh thẳng về phía cái sơn động đáng ghét kia!

Đùng!

Một tiếng nổ vang rung trời, vô số tuyết đọng bay lên đầy trời, đá vụn bắn nhanh, khói bụi bay tứ tung, tôi đứng tại chỗ vẫn không chút nhúc nhích nhìn tuyết đọng biến mất, đá vụn lăn lộn, khói bụi rơi xuống đất.

Một chiêu này, san bằng tất cả các hòn đá, dọn sạch tất cả chướng ngại vật.

Đằng trước, cái sơn động kia, đã lộ ra cửa động đen tối.

Nhưng mà lòng của tôi, lại dần dần trầm xuống bởi vì ngay lúc tuyết đọng và đá vụn bay khắp nơi, tôi đã nhìn thấy rõ, cửa động kia hình như từ trước đến nay vẫn chưa từng được mở ra.

Như vậy, ông nội có từng về nhà hay không đây?

Đáp án này, có lẽ ở ngay phía trước.

Tôi hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực lên, chậm rãi bước vào bên trong sơn động.

 

2.82104 sec| 2425.93 kb